CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con


Phan_17

-Bà nội ơi!

-Gì đó Tiểu Vũ?

-Khi nào ba về ạ? -Tiểu Vũ giơ bàn tay bé xíu ra đếm- 3 ngày rồi.

Thiên Hằng bảo với thằng bé là đi có 3 ngày. Hôm nay là ngày thứ ba. Lạc Ân cũng hơi lo lắng. Thiên Hằng là người coi trọng lời hứa, nhất là đối với “con trai”, không muốn làm tấm gương xấu cho cậu nhóc.

-Có lẽ ba còn bận gì đó. Chiều đi học về, Tiểu Vũ gọi cho ba nhé?

-Dạ…

Tiểu Vũ rất ngoan. Từ khi sinh ra đều do một tay Thiên Hằng chăm sóc. Tuy là gia đình Niệm Khiết cũng hỗ trợ trong việc chăm sóc nhưng trong mắt thằng bé chỉ có ba Thiên Hằng. Ba tập cho con những bước chân đầu đời, ba dạy cho con nói…Những lần Tiểu Vũ bệnh, khi thức dậy bao giờ cũng là gương mặt tràn đầy lo lắng của ba Thiên Hằng ở sát bên.

Thiên Hằng thương con, cũng là một người cha vô cùng nghiêm khắc. Tiểu Vũ ngoan ngoãn, thương ba nhưng cũng rất sợ ba.

-Nội ơi…

-Hửm?

-Tạm biệt nội ạ…

Niệm An bật cười đón lấy đứa cháu nhỏ chạy ùa vào lòng mình như một con lốc, lễ phép cúi chào Lạc Ân:

-Con chào bác ạ. Con đến đón Tiểu Vũ.

-Ừ. Lái xe cẩn thận nhé!

-Dạ…

Cách đó mấy con đường, Thiên Hằng đang gần như phát hỏa trong văn phòng. Phó Diệu, phó phòng thiết kế hít thật sâu trước khi bước vào trong.

-Thưa anh…

-Bản thiết kế này là sao? -Thiên Hằng lạnh lùng quăng mạnh một xấp toàn những bản thiết kế mới xuống bàn- Trước khi đi Tân Cương không phải tôi đã nói cậu phải giám sát cho kỹ việc thực hiện các mẫu thiết kế sao? Còn 2 ngày nữa là giao cho người ta, cậu nghĩ tôi có dám mang đống giấy lộn này đến gặp họ không?

-Anh Thiên Hằng à…Số thiết kế đó là…

Phó Diệu không dám nói về việc Trịnh Hòa Vỹ, kiến trúc sư chính của công trình này vì nhận lời của Lâm Huệ Mẫn- con gái ông chủ mà xao lãng việc thực hiện thiết kế. Tới khi Phó Diệu nóng ruột đốc thúc anh ta mới bắt tay vào việc. Không có tâm huyết, đương nhiên sản phẩm không thể làm hài lòng người khác, huống gì Thiên Hằng xưa nay nổi tiếng là người có tính cầu toàn.

-Là sao?

-Là…

-Là sao?

-Hòa Vỹ còn phải thực hiện việc trang trí cho quán cà phê mới mở của cô Lâm nên mới…Nhưng mà với công trình trường học thì thiết kế này…

-Công trình trường học từ thiện thì muốn làm gì thì làm sao?- Thiên Hằng đập bàn- Khu đất xây dựng vốn là vũng đất trũng được cải tạo, nền móng không vững thế mà cậu ta lại muốn dùng nguyên liệu như thế này xây nhà…Còn nữa, việc xây dàn giáo ngang, xây lầu lớn có thể làm nền bị thủng, lâu dài thì hậu quả khó lường. Cậu ta định mang danh tiếng công ty quăng ra đường sao?

-Anh Hằng à…Chuyện này thì..

-Cậu là phó phòng thiết kế, khi tôi đi vắng đã giao việc lại cho cậu, hôm nay nếu tôi không xem lại thiết kế, tin tưởng các cậu mà đi gặp người ta, có lẽ tôi phải lấy mo che mặt rồi. Chúng ta ký hợp đồng với trường Tiểu học Hy Vọng trước, tiền nhận ít hơn các công trình khác là do giám đốc tự thỏa thuận, tôi không cần biết. Nhưng đã làm thì phải làm cho đúng. Các cậu….

Phó Diệu chỉ biết im lặng, chờ Thiên Hằng nguôi giận, tiếp lời:

-Cậu đi tìm Hòa Vỹ về đây cho tôi. Chuyện cô Lâm tôi sẽ từ từ giải quyết. Ông Lâm là ông chủ công ty này, thiệt hại là đánh vào túi tiền của ông ấy, giá nào cũng không cần phải lo.

-Dạ…

Phó Diệu dợm bước thì Thiên Hằng có cuộc gọi. Anh ta không nghe rõ câu chuyện nhưng thái độ của sếp và nụ cười rạng rỡ hiện trên môi Thiên Hằng cũng làm Hòa Vỹ ngạc nhiên không ít….May là có cứu tinh. Dù chẳng biết là ai cũng không quan trọng…. Chỉ mong mọi chuyện sau khi Hòa Vũ đến gặp Thiên Hắng đều ổn, nếu như anh ấy nhất định làm đến cùng, đụng tới cô Lâm- hòn ngọc quý trong tay ông chủ thì chuyện e là càng rắc rối hơn.

Ngoại Truyện 7: Hạnh Phúc

Sau khi “xạc” cho Phó Diệu và Hòa Vỹ một trận, Thiên Hằng đành bắt tay làm lại từ đầu. Hai ngày chỉ có 48 tiếng, đành phải tranh thủ thời gian. Dù sao Hòa Vỹ cũng đang theo việc trang trí quán cà phê, ông Lâm cũng đã có lời nhờ cậy, anh không thể quá cố chấp được.

Nhớ lại 2 năm trước, công ty Thiên Hằng và Trần Thập Toàn hợp tác thành lập gặp sóng gió lớn, nếu không có sự giúp đỡ của ông Lâm thì có lẽ đã sụp đổ. Sau đó Thập Toàn và A Tú di dân sang Canada, cổ phần sang nhượng lại cho ông Lâm. Thiên Hằng không có năng khiếu trong việc điều hành công ty, hơn nữa anh chỉ thích thú với công việc thiết kế nên cũng nghe theo Thập Toàn, bán lại số cổ phần của mình. Ông Lâm rất biết trọng dụng nhân tài, liền mời Thiên Hằng về Lâm thị của ông làm việc. Đúng như kỳ vọng, trong một thời gian ngắn, Thiên Hằng liên tục giúp công ty giành được nhiều hợp đồng lớn, là một tượng đài lớn trong giới kiến trúc. Tuy nhiên, tính cách của Thiên Hằng chịu ảnh hưởng một phần của mẹ, chỉ muốn được yên ổn. Tại Lâm thị, Thiên Hằng được làm những điều mình muốn, có không gian, cơ hội phát huy khả năng. Đó cũng là nguyên nhân chính mà anh từ chối nhiều lời mời hấp dẫn, chuyên tâm làm việc ở Lâm thị. Đổi lại, ông Lâm rất coi trọng, sẵn sàng chiều theo mọi đề nghị của Thiên Hằng.

-Ba ơi!

Tiếng gọi non nớt làm anh ngừng tay. Cậu bé con mũm mĩm tay cầm ly nước cam mang vào phòng. Thiên Hằng vội chạy đến, đỡ ly nước trên tay con trai:

-Sao lại bưng ly nước lớn vậy con?

-Nó cứ khăng khăng đòi bưng vào cho anh hai đó. -Niệm Khiết đi sau, cười nhẹ -Thằng nhóc này, trong lòng chỉ có ba Thiên Hằng thôi.

Thiên Hằng bật cười. Cậu nhóc y như Vĩnh Lạc hồi nhỏ vậy, thích ôm lấy chân anh, ngước đôi mắt to tròn như chờ đợi một lời khen. Thiên Hằng uống một ngụm nước rồi đút sát vào miệng Gia Vũ:

-Uống không con?

-Không ạ -Cái miệng nhỏ hơi chu ra, nũng nịu- Ba mệt mà. Ba uống đi!

-Ừ. Cảm ơn con.

Da thịt trẻ con mềm mịn, Thiên Hằng rất thích ôm con trai mà hôn lên đôi má hồng phúng phính. Mới đó mà đã 5 năm. Niệm Khiết sau khi sinh con thì ở lại học bên Canada, sau đó tốt nghiệp đại học, còn trở thành giáo viên bên đó nữa. Điều Thiên Hằng không ngờ là thằng em trai ngỗ nghịch của mình bỗng nhiên càng lúc càng chững chạc, không chỉ thi đậu đại học mà còn tốt nghiệp xuất xắc khoa Toán học, trở thành giảng viên, thường xuyên được mời đi dự hội thảo ở nước ngoài. Hai năm trở lại đây, tình cảm của Niệm Khiết và Vĩnh Lạc phát triển thuận lợi với cầu nối là đứa con trai đáng yêu. Dự định sang năm hai đứa sẽ kết hôn. Xem như viên mãn. Mong là sau nhiều sóng gió, Vĩnh Lạc và Niệm Khiết sẽ biết trân trọng nhau hơn.

-Khi nào em về lại Canada?

-Tuần sau ạ- Niệm Khiết bồng con trai, cười nhẹ -Em phải thu xếp xong công việc thì mới chuyển về đây được. Cũng phải chờ bên đó tuyển người.

-Ừ.

Thiên Hằng lại cầm lấy bút chì, phác họa thêm vài chi tiết mới. Niệm Khiết vẫn đứng sau lưng anh. Bất giác cô ôm lấy lưng Thiên Hằng:

-Anh hai…

-Hửm?

Niệm Khiết nhắm mắt lại. Tấm lưng này vô cùng vững chãi.Anh hai đã cõng Niệm Khiết suốt thời thơ ấu. Anh hai đưa cô bé đi học những ngày đầu tiên. Bây giờ cũng bàn tay ấy nắm lấy những ngón tay mũm mĩm của con trai cô, dắt Gia Vũ tới lớp. 30 tuổi, anh hai đã có gì cho mình? Thế giới của anh, toàn chỉ có mấy đứa em.

-Em cảm ơn anh hai…

-Ngốc -Thiên Hằng phì cười, quay lại, lau nước mắt đã bắt đầu rơi trên má cô gái mà anh xem như ruột thịt- Có Tiểu Vũ ở đây, khóc nhè là xấu hổ lắm. Thằng nhóc sẽ nói mẹ khóc nhè.

-Hông có…- Gia Vũ phồng má, lắc đầu- Con hông có nói mẹ. Mẹ thương ba nên mới hóc vậy thôi.

-Giờ ba phải làm việc- Thiên Hằng vờ gắt nhỏ- Hai mẹ con có thể thương ba vào lúc khác, để ba làm việc cho xong có được không?

Thiên Hằng rất sợ những lời cảm kích từ đám em út. Chẳng có gì là hy sinh ở đây cả. Làm anh thì phải có bổn phận với các em. Bổn phận đó khiến Thiên Hằng hạnh phúc. Anh cảm thấy giá trị của mình khi đang tồn tại, khi đang được yêu thương trong một gia đình có những người thân.

Ngoại Truyện 8: Gặp Gỡ

So với công trình trường Tiểu học Hy Vọng, trang trí quán cà phê của thiên kim Lâm tiểu thư có vẻ thảnh thơi hơn. Tuy nhiên, đó là một cô gái nhà giàu đỏng đảnh, Hòa Vỹ phải thay đổi liên tục cho đúng yêu cầu của cô ta.

Thế mà Lâm tiểu thư vẫn không hài lòng, hôm nay còn gọi điện về văn phòng, đúng lúc Thiên Hằng đang chuẩn bị ra ngoài.

-Alo?

-Anh cho người gì đến thiết kế quán vậy? -Lâm tiểu thư hét lên trong điện thoại- Làm mãi không vừa ý tôi. Các anh có biết làm không, nếu không để tôi thuê người khác. Thật là tức chết mà.

Thiên Hằng chưa gặp qua con gái của ông Lâm khi nào, nhưng tính tình đỏng đảnh của cô ta thì từng nghe Phó Diệu nói lại vài lần. Đồng hồ cũng mới chỉ con số 8, còn hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn với đại diện trường Tiểu học Hy Vọng. Anh nhẹ nhàng:

-Cô đợi một chút, tôi sẽ đến ngay.

Phó Diệu vừa vào phòng, kịp nghe câu cuối. Thiên Hằng là một người vừa nóng vừa lạnh. Khi anh nóng nảy, phòng thiết kế im lặng như tờ nhưng sau đó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn là khi Thiên Hằng im lặng. Cảm giác có một ngọn núi lửa âm ỉ cháy bên cạnh thật không thoải mái chút nào.

-Anh định đến quán cà phê của cô Lâm à?

-Ừ. Để tôi coi thử Hòa Vỹ thiết kế thế nào mà khiến Lâm tiểu thư không hài lòng.

Hòa Vỹ cũng là một trong những kiến trúc sư hàng đầu của phòng thiết kế Lâm thị. Đối với mảng trang trí nội thất, Hòa Vỹ là một trong những nhân viên hàng đầu trong phòng thiết kế, kể cả những khách hàng khó tính nhất đều phải hài lòng. Lâm tiểu thư thực sư khiến Thiên Hằng phải tò mò. Vấn đề là do cô ta có ý tưởng quá độc đáo làm người như Hòa Vỹ cũng phải chịu bó tay sao?

Theo địa chỉ lấy được từ Phó Diệu, Thiên Hằng dừng xe trước một quán khá rộng rãi. Mới bước chân vào cửa, anh đã nhíu mày. Màu sắc trang trí quán có thể nói là….khá u tối. Nếu anh là một khách hàng bình thường, Thiên Hằng sẽ không bao giờ bước chân vào quán này.

Bên trong vang lên giọng nói của Hòa Vỹ, có vẻ khá gay gắt. Một lần nữa Thiên Hắng nhíu mày.

-Lâm tiểu thư, tôi nhượng bộ tới vậy là quá đủ. Tôi không làm cho cô nữa. Xin lỗi cô…

Hòa Vỹ xăm xăm đi ra cửa. Nhìn thấy Thiên Hằng, cậu ta hơi khựng lại, ngượng ngùng:

-Sếp..Tôi…

-Cậu về công ty đi. -Thiên Hằng vẫn nhẹ nhàng-Xem lại tài liệu bên trường tiểu học Hy Vọng. Nếu một lát nữa, tôi không về kịp, tôi nhắn tin cho cậu đến gặp người ta.

-Dạ.

Thiên Hằng bước vào trong. Phía trong còn rất hỗn loạn. Những bức tranh la liệt dưới đất. Màu sắc hỗn loạn, chủ đề không phù hợp thị hiếu số đông.

-Anh…

Một cô gái quay lại nhìn Thiên Hằng bằng gương mặt được trang điểm khá kỹ, khóe môi cong cong đầy vẻ cao ngạo. Thấy anh, cô ta hơi nhướng mày, ngạc nhiên:

-Anh…

-Tôi là trưởng phòng thiết kế của Lâm thị. Tôi đến xem, nhân viên của tôi có gì khiến cô phải phiền lòng?

-Anh đến đúng lúc -Cô gái hùng hổ- Anh xem, quán là quán của tôi, tôi muốn trang trí như thế nào thì mặc tôi. Nhân viên của anh nhiều lần làm trái ý tôi, không lẽ anh không biết câu khách hàng là thượng đế sao? Chưa kể là những ý tưởng anh ta đưa ra hoàn toàn rất nhàm chán và đơn điệu, không có một chút sáng tạo. Tôi hoài nghi, không biết có phải anh ta đã tốt nghiệp kiến trúc hay không hay chỉ là một tên thợ xây nghiệp dư.

Thiên Hằng im lặng quan sát cô gái. Một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi anh.

Vốn tưởng, những thiên kim tiểu thư xem người khác như cỏ rác chỉ là do phim ảnh phóng đại. Không ngờ lại có thật ngoài đời.

Cô gái sau một hồi nói to bỗng nhiên khựng lại. Vẻ mặt của Thiên Hằng như một kẻ bề trên nhìn xuống. Đôi mắt sau cặp kính của anh hấp háy càng khiến cô ta điên tiết hơn.

-Anh nghĩ là tôi trẻ con, là tôi “ếch ngồi đáy giếng”, không biết gì mà đi phán xét công việc của các người sao? Anh…

-Cô có gì?

Thiên Hằng bỗng lên tiếng hỏi. Câu hỏi không đi vào trọng tâm làm cô gái lại ngẩn ngơ:

-Anh…

-Hòa Vỹ là một trong những kiến trúc sư hàng đầu của phòng thiết kế. Năm ngoái một nhãn hiệu cà phê nổi tiếng khi đến Hong Kong mở chi nhánh đã mời cậu ấy đảm nhận việc thiết kế. Sau 3 ngày làm việc, cậu ấy được nhận 800 ngàn.

-………

-Cô không trả cho cậu ấy một xu nào cả. Hòa Vỹ đến đây làm việc là do cậu ấy nể tình ông Lâm ba của cô. Ba của cô rất lo lắng và cưng chiều cô. Cô muốn có quán cà phê, ông ấy lập tức nhờ người đến thiết kế. Hòa Vỹ vì công trình này mà bỏ dở công việc cậu ấy đang làm bên trường Tiểu học Hy Vọng. Nếu hợp đồng không thể thực hiện, ba cô sẽ phải bồi thường một số tiền rất lớn.

-Anh…

-Lâm tiểu thư à, cô có khả năng hay không tôi không biết, nhưng tôi chỉ thấy, hiện giờ cô như một cô tiểu thư thích chứng tỏ quyền lực hơn là làm việc cho người ta nể phục. Mời một nhà thiết kế nội thất đến, nhưng không trao quyền được quyết định mọi thứ cho họ, cô đang lãng phí rất nhiều tài nguyên và tâm trí của người khác. Cô thích trang trí theo ý cô, không sao cả. Vậy thì cô chẳng nên nhờ tới chuyên gia thiết kế nội thất, nên mời những người thợ xây chỉ làm theo lời người thuê mình thì sẽ hợp lý hơn.

Lâm tiểu thư không phản bác. Hay là không biết làm thế nào để phản bác. Đây là lần đầu tiên có một người ném vào mặt cô ta những lời nặng nề như thế mà cô Lâm vẫn không thể nói gì.

-Lấy con mắt là một khách hàng bình thường, tôi nói cho cô biết. Quán cà phê ở Hong Kong rất nhiều. Người ta đến quán là để thư giãn là chủ yếu. Những người như cô, có gu thưởng thức kỳ dị không có đến mấy người, nếu cô cứ kiên trì trang trí theo ý mình, cô có thể chống đỡ nhiều nhất là 3 tháng. Nếu cô sẵn sàng mở quán ra để phá sản thì cứ gọi lại, tôi sẽ nói Hòa Vỹ quay lại, làm một anh thợ xây chỉ làm theo ý cô thôi.

Anh từ tốn rời khỏi. Phản ứng của Lâm tiểu thư như thế nào không cần quan tâm nữa. Sắp tới giờ hẹn với đại diện trường Tiểu học Hy Vọng rồi.

Hòa Vỹ nhắn về từ nơi gặp mặt với đại diện trường Tiểu học Hy Vọng bốn chữ ” Thành công mỹ mãn”. Bản thiết kế suốt 2 ngày không ngủ của Thiên Hằng được đánh giá rất tốt. Quả là “sếp” ra tay, cho anh ta một phen mãn nhãn.

Ngay chiều hôm đó, ông Lâm mời Thiên Hằng lên nói chuyện. Ông đã nghe lại chuyện của con gái, cảm thấy xấu hổ không ít. Lâm Huệ Châu là con gái duy nhất trong nhà nên được hai vợ chồng cưng chiều đến nỗi xem trời bằng vung. Nghe con gái ấm ức kể lại chuyện, ông vừa giận vừa thương con gái. Có lẽ phương pháp dạy dỗ bấy lâu của vợ chồng ông đã sai lầm quá đỗi. Mới có chút sóng gió, Huệ Châu đã không chịu được, sao này nếu hai vợ chồng ông trăm tuổi, con bé gặp biến cố lớn hơn thì phải làm sao?

Thiên Hằng hiểu tấm lòng người cha dành cho con cái, cũng như anh hết lòng với mấy đứa em.Tình thương không thể chỉ đến từ sự dung dưỡng. Anh hy vọng, sau chuyện này ông Lâm sẽ quan tâm đến việc giáo dục lại nàng tiểu thư đỏng đảnh kia.

Công việc bận tối mặt khiến Thiên Hằng dần quên đi chuyện cũ. Cho đến một hôm…

Phòng của anh nằm ở tầng thứ bảy của Lâm thị. Bộ phận thiết kế gần như chiếm hết cả tầng thứ bảy tại tòa nhà lớn của tập đoàn. Mỗi khi Thiên Hằng làm việc đều không có người vào quấy rầy. Vậy mà hôm nay cánh cửa lại có người đập mạnh. Thiên Hằng dừng lại cũng vừa lúc cửa mở ra.

-Chào…

Một tiếng “chào” cộc lốc. Gương mặt xinh đẹp với vẻ kiêu hãnh đang hướng về anh. Sau lưng là Phó Diệu. Dường như cậu ta không cản nổi cô gái cao ngạo này.

THiên Hằng phẩy tay, ra hiệu cho Phó Diệu đang lúng túng:

-Được rồi, cậu ra ngoài đi!

Cô tiểu thư này đang có vẻ mặt cô cùng đắc ý. Anh cũng muốn biết ,cô ấy muốn gì?

-Lâm tiểu thư. Mời ngồi.

-Anh vẫn còn nhớ tôi sao? Vậy mà tôi nghe nói, trưởng phòng Thiệu máu lạnh với phụ nữ lắm, xưa nay không để ai vào mắt, dù là phụ nữ đẹp.

-Có lẽ là vây- Thiên Hằng nhún vai- Tiếc là có những người không muốn nhớ, nhưng tôi lại có ấn tượng rất sâu sắc. Đặc biệt là những cô gái kiêu kỳ nhưng rỗng tuếch, luôn cho mình là trung tâm của vũ trụ. Tôi thấy họ thật sự rất đáng thương.

-Anh….

Huệ Châu bậm môi tức tối. nhưng cô cố kềm lại. Mục đích đến đây đâu phải là đấu khẩu với anh ta.

-Anh còn nhớ, anh đã nói, quán của tôi cao nhất chỉ có thể chịu đựng 3 tháng không?

-Nhớ…

-Đây là tháng thứ năm -Cô ta quăng ra một bản thu chi chằng chịt những con số- Lợi nhuận tháng này của tôi là 80 ngàn, tháng trước là 60 ngàn…

Thiên Hằng liếc qua những con số. Anh nhẹ nhàng:

-Chúc mừng cô!

-Anh còn dám xem thường tôi không? Tôi…


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches